TRI ÂN THẦY CÔ
Mỗi con người khi đã lớn lên có lẻ đều để lại những dấu ấn riêng biệt cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ấy. Tuổi học trò là những mộng mơ những lo âu bất chợt, những suy nghĩ chợt đến rồi chợt đi. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường thân yêu - nơi có thầy,cô, bạn bè. Và đến cái tuổi mà ta nửa người lớn, nửa là trẻ con, cái tuổi cô cậu vừa 18 còn ngông nghênh chưa hiểu sự đời, bước chân vào môi trường đại học, một môi trường xa lạ chẳng giống như cấp ba, liệu tình nghĩa thầy trò có còn sâu đậm?...
Tất nhiên mọi người sẽ bảo: “Lên Đại học không còn thân thiết với thầy cô như ở cấp 3 đâu”. Có lẽ là như vậy thật… Tuy nhiên, khi chúng ta mở lòng hơn, suy nghĩ nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, ta sẽ thấy được sự hi sinh thầm lặng và lòng nhiệt huyết của giảng viên. Đâu đó bên gốc cây hoa sữa, có giảng viên trẻ đang chấm bài, kế bên là nửa ổ bánh mì giang dở… Thầy tóc bạc lơ phơ, người gầy gò, nhưng đôi mắt vẫn đầy vẻ cương nghị; thầy viết vài dòng lên bảng, em lại thấy áo thầy lấm tấm mồ hôi, nhưng thầy chỉ hỏi, các em có nóng lắm không…
Lên đại học, giảng viên không chỉ là thầy, mà còn là bạn, là người anh em của mỗi sinh viên, dạy chúng ta không chỉ kiến thức, mà còn vun đắp cho ta niềm tin, dẫn dắt ta đi đúng hướng. Bởi vì vậy, một chút tình cảm vào ngày 20-11, ít thôi… chỉ một cành hoa, một câu hát, một lời chúc, chẳng cần đâu quà cáp lớn lao, cũng đủ làm cho “người lái đò” cảm thấy một bầu trời hạnh phúc rồi, các bạn ạ…
“ Thầy cô là những chuyến đò
Chở em đến những bên bờ tương lai”
Dòng đời vẫn trôi, những chuyến đò hằng năm thầy cô vẫn cần mẫn chở khách sang sông. Thầy cô luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu người khách đã sang sông! Bao nhiêu khác vọng đã vào bờ! Bao nhiêu ước mơ thành sự thực! Nhưng có lẻ chẳng mấy ai đã từng ngồi trên chuyến đò thầy cô chở lại không quay lại với hai chữ “ biết ơn”. Liệu có ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại bến đò xưa, còn nhớ đến người lái đò thuở ấy! Biết bao lần gặp phải khó khăn và muốn từ bỏ ước mơ thì những lời nói và bài học thầy cô chia sẻ cho em chính là động lực giúp em đứng dậy và cho em niềm tin để bước tiếp. Chính vì đó mà em luôn khắc sâu công ơn trời biển của thầy cô.
“ Tạ ơn thầy đã dẫn em vào rừng tri thức
Cảm nghĩa cô đã dắt trò đến biển yêu thương”
Chúng em, những người khách sang sông vẫn luôn chăm chỉ học hành để không phụ lòng thầy cô. Chúng em chỉ mong sẻ luôn nhìn thấy nụ cười mãng nguyện của thầy cô. Thầy cô sẽ mãi là những người dìu dắt chúng em trên con đường đời, sẽ mãi là những người đưa đò tận tụy nhất.
Thầy cô không đơn giản chỉ là những người dẫn đường đưa lối họ còn là người giữ lửa và truyền lửa cho chúng ta, truyền ngọn lửa tri thức, ngọn lửa ấm áp tình thương, truyền ngọn lửa nổ lực hi vọng, chấp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa để một ngày nào đó sẽ đáp xuống một chân trời tươi đẹp, rự rỡ muôn sắc màu và ánh sáng. Chắc chắn rằng khi đã vững bước ở chân trời ấy em sẽ khồng bao giờ quên được công ơn của thầy cô.
” Mấy ai là kẻ không thầy
Thế gian thường nói không thầy sao nên”
Chúng em thật sự tự hào khi được là sinh viên của trường đại học Sư Phạm Kỹ Thuật thành phố Hồ Chí Minh, và càng tự tin, phấn khởi khi được biết từ mái trường này, rất có nhiều những sinh viên, các thế hệ đi trước giờ đây đang là những lãnh đạo, những tiến sĩ, kỹ sư dày dặn kinh nghiệm, năng động, sáng tạo, là những người tài trên khắp mọi miền đất nước. Họ đang từng ngày, từng giờ, không quản ngày đêm góp sức mình để xây dựng phát triển đất nước, góp phần làm rạng danh truyền thống của nhà trường với bề dày 56 năm xây dựng và phất triển. Được học tập dưới mái trường đại học SPKT, được sự quan tâm, giúp đỡ dạy bảo của các thầy cô là mơ ước của rất nhiều bạn trẻ. Chúng em là những sinh viên may mắn khi được học dưới mái trường thân yêu này. Thật tự hào biết bao khi chúng em sẻ trở thành những con người có ích cho tương lai của đất nước!
Thời gian sẻ trôi đi, nhưng chúng em luôn khắc ghi trong tâm hồn của mình rằng tất cả chúng em sẽ không bao giờ quên công ơn của thầy cô những người đã cho chúng em hành trang vững tin để bước vào đời.
Nhân dip ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, em xin gửi tới tất cả các thầy cô giáo, cán bộ công nhân viên nhà trường lời kính chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công. Kính chúc thầy cô hoàn thành xuất sắc trong sự nghiệp trồng người, tiếp tực dìu dắt lớp lớp thế hệ học trò cập bến tri thức, trở thành những người có ích cho xã hội.
Đã xa rồi mà cứ ngỡ hôm qua.
Bao lữ khách đi về trên bến vắng.
Người qua sông ai nhớ bến sông chờ.
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ.
Vẫn âm thầm như bụi phấn rơi rơi.
Thầy như ánh sáng soi tỏ đêm khuya.
Như tấm bảng đen vẻ nên kiến thức trong mỗi học trò.
Dẫu mai đi bốn phương trời những lời thầy dạy đời đời khắc ghi.
Người viết: Trung Thảo